—————————————Tội Lỗi Thiên Thần—————————————
+ Giới thiệu đầu tác phẩm:
Cuốc sống đau thương của những cô bé khi vừa sinh ra đã mang trong người dòng máu sát thủ. Điều gì sẽ xãy ra khi một sát thủ muốn quay về cuộc sống bằng phẵng của người bình thường? Tình yêu trái ngang, sự cố chấp của một sát thủ, rồi tất cả sẽ đến đâu?
Câu trả lời là thời gian .
Title: Tội Lỗi Thiên Thần
Author: Tố Y Vân
Genre: trinh thám, hài kịch pha bi kịch và một chút tình cảm của các cô gái với nhau. Truyện viết theo thể loại :Chương, Hồi.
rate: 16+
sumary: Thanh là một sát thủ đã bỏ nghề. Tình cờ gặp gỡ anh chàng FBI . Cả hai có tình cảm với nhau, để lại một sự ghen tức trong lòng một cô bạn thân của Thanh tên là Tú vì đã từ lâu Tú rất là mến Thanh. Vậy Tú sẽ làm gì để chia cách thanh và tay FBI kia?……
Status: đang post lên từng ngày
Note: Truyện hứa hẹn nhiều bất ngờ, tình tiết sẽ gay cấn, bảo đảm không làm bạn thất vọng!
Chương 1 : Thiên đường hạnh phúc!
HỒI 1
Có những con người bị đẫy đưa vào vũng lầy của tội lỗi. Tay lỡ nhuốm đầy máu, liệu họ có quay trở lại cuộc sống bình thường được không?.Có lẽ có và có lẽ là không! Có nếu còn lương tâm. Nếu không còn làm sao trở lại được?.
Đã bao năm trôi qua, mặc dù đã rời xa cái nghề máu lạnh đó, nhưng đêm đêm Thanh Thanh vẫn thường mơ về những cái ngày tối tăm mù mịt đó. Những cái ngày cô bị ép trở thành sát thủ, đi gieo họa giết người khắp nơi, tay không ngừng vấy máu. Cuộc sống đó như một cơn ác mộng mà vĩnh viễn không bao giờ Thanh muốn quay lai nữa.
Từ khi rời bỏ cái nghề đó đã ba năm. Càng ngày Thanh càng cảm thấy yêu đời, yêu con người. Càng cảm thấy tha thiết với cuộc sống, và cuộc sống mỗi ngày trôi qua là một ngày vui vẻ.Thanh năm nay 17 tuổi, hiện đang là học sinh cấp ba của trường trung học.
Một ngày nắng hồng rực rỡ, khi những cánh phượng bắt đầu bay phất phới khắp sân trường. Đấy là dấu hiệu cũa những ngày hè. Thế là qua đi những ngày mệt mỏi vì bài vở, những ngày mất ăn mất ngủ vì chép phạt.Hôm nay là ngày học cuối cùng. Lòng Thanh rộn rã phơi phới đón chào những ngày hè.
Trưa tan học về,Thanh bước tung tăng trên đường. Trong đầu suy nghĩ xem hè này sẽ làm gì? "Đi du lịch?" "Karaoke với nhóm bạn thân?" Nghe hay đó nhưng mà… đi một mình thì được chứ rủ nhóm bạn theo e là không ổn! " À! đi siêu thị mua sắm...Nhưng hết tiền rồi! Lương khô ngày mẹ phát cho có là bao nhiêu? Ra chớp đại một món cũng mất hết ba ngày lương! Chán ghê!" . Nhớ lại thời còn là sát thủ, tiền xài không hết chứ bây giờ có xu nào? Nghĩ vậy Thanh thấy buồn buồn!
Thanh cứ vừa bước đi vừa suy nghĩ miên man. Đột nhiên , có một chiếc xe chạy ngược chiều xông tới đâm thẳng vào Thanh. Cả hắn và Thanh đều ngã nhào xuống. Xe hắn còn đè lên chân Thanh nghe kêu một cái "Rắc", Thanh đau quá hét lên:
_Chạy xe kiểu gì vậy ông nội? Con nhớ con đang đi trong lề mà! Ông có bị đuôi không mà không thấy con?
Hắn vội vàng đứng lên, đỡ Thanh dậy, cuối đầu xuống xin lỗi và nói quá trời...nhưng nói bằng tiếng Nhật. Thanh nghe không hiểu ngớ người ra một hồi tức quát:
_Mất dạy! Bà người Việt Nam, mày nói tiếng Nhật bà nghe sao bà hiểu?
Thanh nói vậy thật tình hắn nghe hắn cũng chẳng hiểu, hắn nói thêm vài câu nhưng không biết hắn nói gì, rồi hắn lật đật dựng chiếc xe dậy rồi leo lên xe bỏ chạy mất tiêu. Bỏ lại Thanh với một chân đã gãy. Mà trên đường này lại vắng hoe, không người qua lại mà ít nhất là trong lúc này. Làm Thanh phải cố lếch cái chân gãy về nhà. Đến được nhà trời cũng sụp tối, lúc này Thanh mới nhớ ra cái điện thoại, ngạc nhiên Thanh thốt lên:"_Trời ơi! Ngu quá! Có điện thoại mang theo mà sao không gọi đứa nào ra đón về! Sao khùng quá vậy ta? " Nhưng lúc này nhớ ra cũng đã muộn quá rồi. Ngay sau đó Thanh được đưa đi bó bột. Do gãy khá nặng, lai băng bó trễ nên phải mất ba tháng sau mới có thể tháo bột. Thế là… đi tong ba tháng hè!
"Tội lỗi thiên thần".
HỒI 2
--------------------------------------------------------------------------------
Rồi hè qua đi, những chiếc lá rụng dần, những cơn gió nhẹ mang hơi lạnh của mùa thu đã đến. Thanh buồn rầu ngồi gục trên bàn nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ. Thấy trên cành cây bò cạp trước nhà có hai con chim nhỏ nào đứng hót líu lo. Lúc đầu thấy cũng bình thường, sau tự nhiên càng nghe chúng hót Thanh càng thấy nóng, càng nhìn càng thấy ghét. Thanh ngồi bật dậy chỉ cây nạn ra bọn chim quát:
_Hót cái gì mà hót! Vui lắm hả hót? Cút hết cho bà nghe chưa!
Dậy mà bọn chúng không nghe vẫn cứ đứng hót. Thanh tức quá phóng cây nạn ra, trúng ngay một con, trúng chưởng con chim ngất ngây ngã xuống, rơi trúng ngay đầu một cô gái vừa trờ tới một cái "bụp" . Cô gái cầm con chim vừa rơi xuống nhìn lên lan can nhà Thanh hỏi:
_Làm gì vậy Thanh Thanh?
Nghe tiếng người ở dưới Thanh ngồi dậy nhấc chiếc chân bó bột bước ra ngoài lan can nhìn xuống. Thì ra la Thanh Tú, một cô bạn trong nhóm của Thanh, Thanh bực bội nhìn Tú hỏi:
_Làm gì là làm gì? Đi chết đi! Giờ này mới tới! Sao không chết ở nhà luôn đi?
Tú nhìn Thanh cười nhẹ. Có lẽ cô hiểu vì sao Thanh lại bực như vậy. Sáng ngày mới 8h thôi mà Thanh đã gọi điện tới chổ Tú, kêu Tú tới nhà đưa Thanh đi tháo bột. Mà giờ đã 1h rồi. Tú bảo:
_ Xin lỗi Thanh ! Sáng giờ bận quá nên quên!
Thanh cau mày:
_Bận cái gì? Lên đây biểu coi!
Tú cười nhẹ. Bước lên phòng Thanh. Nhìn Thanh cười hỏi:
_Chị hai! Có gì không? Đi tháo bột được chưa?
Thanh quay đi giận dỗi:
_Dẹp mấy người đi ! Giờ này còn đi đâu?
Tú ngạc nhiên:
_Sao vậy? Chừng nào đi mà chẳng được?
Thanh quát:
_Tức quá! Giờ này mới tới. Tháo bột xong sao đi chơi?
_Trời ạ!
_Trời cái gì? Ngày mai đi học rồi đó! Biết chưa?
_Biết rồi! Thanh làm gì dữ quá! Đi chơi thôi mà, hôm nào đi mà không được.
Thanh thúc thích khóc:
_Huhuhu…ba tháng hè ơi! không được đi đâu hết ! phải ở nhà vây nè! buồn quá!!!
Tú bước tới nhẹ nhàng xoa đầu Thanh nói:
_Thôi mà lỡ rồi ! Có trách gì thì trách người Nhật kia kìa! Với lại mai đi shop với Tú được không?
Thanh mừng rỡ:
_Hay quá! Tú bao nha!
Tú gật đầu:
_Ừ!
Rồi đột nhiên Thanh sịu giọng:
_Mà thôi Tú nghèo mồng tơi cũng rớt tiền đâu mà bao Thanh mua đồ?
_Không sao! Tú còn mấy xị máu, bán lấy tiền nuôi Thanh chịu không?
Thanh sững sốt:
_Trời! Vậy khỏi luôn đi!
_Trời! Tú nói chơi thôi mà!
Rồi Tú nhìn đồng hồ:
_Trễ rồi nè! Đi thôi!
Thanh gật đầu vui vẻ:
_Ừ! Tú cõng Thanh nha! nổi không?
_Ừ! Nổi mà!
Tú cõng Thanh đi, trên đường xuống xe Tú hỏi:
_Thứ năm tuần này Thanh đi với Tú đến một nơi được không?
_Đi đâu?
_Xuống Nha Trang.
_Đi chơi hả? Hay quá!
_Không phải! Đi thăm một người, Thanh đi không?
Thanh gật đầu:
_Đi chứ!
_Vậy sáng thứ năm, Tú qua rước Thanh đi!
_Ừ!
Thanh Tú là một cô gái kì lạ, bằng tuổi với Thanh, nhưng không đến trường, cũng không có nhà cửa gì. Suốt ngày chỉ đi ngủ bờ ngủ bụi. Thanh lụm được Tú ở một công viên, đến nay cũng đã được một năm mấy. Hiện tại Tú đang sống trong một ngôi nhà ở chung cư...
__________________
HỒI 3
--------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, tụ trường xong, Thanh trở về nhà. Vừa về tới nhà Thanh đã lớn tiếng gọi mẹ cằn nhằn:
_Mẹ! Sao không đi rước con? Chân con mới bị què xong mà mẹ không rước đễ con lếch bộ về vậy hả?
Ở trong nhà mẹ Thanh đang nói chuyện với người lạ. Đó là một cậu thanh niên trẻ tuổi, tóc đen, da trắng mắt xanh ánh vàng,gương mặt thanh nhã , dáng người cao ráo, phải nói là rất là đẹp trai. Còn đẹp hơn cả diễn viên Hàn Quốc.
Trong nhà nghe giọng Thanh lớn lối và hơi bị suồng sã, mặc dù chưa thấy mặt Thanh đâu. Làm mẹ Thanh cảm thấy ngại với cậu thanh niên. Bà cười gượng nói với cậu ta:
_Ơ!… thật ngại quá! Tiếng con gái tôi nó vậy. Cậu đừng để ý!
Cậu ta lắc đầu:
_Dạ không sao! Không có gì đâu cô!
_Vậy còn căn nhà cậu tính sao?
Đột nhiên Thanh bước vào nhà hỏi to:
_Mẹ đâu rồi? Con đói!
Câu nói rất là vô duyên của Thanh đã làm cắt ngang câu chuyện của bà với cậu thanh niên. Cậu thanh niên cười nhẹ nói:
_Con gái cô… ngộ thật!
Cậu ta nói vậy làm mẹ Thanh hơi bị quê. Bà cười lơ cho qua chuyện. Cậu ta lại nói:
_Thôi cô nói chuyện với con cô đi. Để cháu đi vòng vòng xem xung quanh ngôi nhà thử!
Mẹ Thanh gật đầu:
_Ừ! Cũng được!
Rồi Thanh bước vô tới chỗ mẹ, còn cậu thanh niên đi ra. Thanh liếc sơ cậu ta hỏi mẹ:
_Ai vậy mẹ?
Mẹ nhìn Thanh liếc nói:
_Cái con này mày bệnh tới rồi hả? Ăn nói sổ sàng lớn tiếng, không ra gì. Người ta cười cho đó con!
Thanh cau mày:
_Ai…ai dám cười con? _"Rồi lại mỉm cười" _Kệ! Ai cười cứ cười liên quan gì con đâu!
Thanh lại nắm tay mẹ thân mật nói:
_Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ đẹp quá! Mẹ thương con nhất trên đời!…
Vừa định nói tiếp, thì mẹ nhìn Thanh lạnh lùng nói:
_Lại muốn gì đây hở con? Mẹ hết tiền rồi!
Thanh ngạc nhiên buông tay mẹ ra:
_Cái gì dạ? Người ta chưa xin sao mẹ biết rồi?
_Không cần nói cũng biết. Hôm qua mới cho ba trăm ngàn mà hôm nay đã muốn xin nữa rồi! Con cái gì xài tiền hao như nước, chắc có ngày bán nhà vì con quá!
Thanh cau mày:
_Gì mà dữ dạ? Hôm qua đi tháo bột xong mới đi ăn mừng với Tú, nay còn mấy chục à. Mà chiều nay muốn đi shop mua đồ, mẹ cho con đi nha!
Mẹ nhìn Thanh tỏ vẻ không hài lòng:
_Con đó! Suốt ngày cứ giao du với mấy đứa lai lịch không rõ ràng. Chơi với tụi nó nhiều thế nào cũng hư theo cho coi!
_Mẹ ơi! Tụi nó toàn là người tốt không! Đứa nào cũng tốt với con hết á! Mẹ cho con đi mà!
Rồi mẹ Thanh thở dài lắc đầu, móc túi đưa cho Thanh năm trăm ngàn. Thanh cầm lấy vui vẻ chạy lên phòng.
Từ nhỏ Thanh sống một mình với mẹ. Mẹ Thanh là giám đốc một công ty thời trang vừa. Gia đình cũng khá giàu. Trước đó khi cha Thanh còn sống, cả nhà Thanh sống trong một căn biệt thự. Nhưng sau khi cha Thanh mất, mẹ Thanh thấy ngôi nhà lạnh lẽo quá, nên bán đi và mua lại một cặp nhà hai tấm sát nhau. Nhà Thanh ở một căn, cho thuê môt căn. Nhưng hai năm trở lại đây , đột nhiên căn cho thuê có người tự sát, nghe nói còn hay về ám ngôi nhà, nên không còn ai dám thuê nữa.Tự nhiên hôm nay có cậu thanh niên lại hỏi thuê nhà, mẹ Thanh mừng quá đến quên rước Thanh. Bà cho cậu trai thuê nhà với giá rẻ bất ngờ… chỉ bằng phân nữa trước đây.
Lại nói về cậu thanh niên, đi lòng vòng gần đó xem thử, thì nghe người ta kể lại ngôi nhà có ma, thấy người cũng ớn lạnh , muốn bỏ đi nhưng… không hiểu sao vẫn cứ đút đầu vô thuê...
Thanh nói chung có một thân thế khá tốt, nhưng ko biết vì lý do gì lại trở thành sát thủ. Điều đó vẫn là một câu hỏi bí mật!