A4 NSL FAMILY
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

A4 NSL FAMILY


 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Top posters
kapoduong
TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) EmptyTỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) I_voting_barTỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) Empty 
trang_bong
TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) EmptyTỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) I_voting_barTỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) Empty 
Smiley Crystalbunny
TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) EmptyTỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) I_voting_barTỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) Empty 
t.o.p
TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) EmptyTỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) I_voting_barTỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) Empty 
Admin
TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) EmptyTỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) I_voting_barTỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) Empty 
nh0kc0n_chayl0nt0n_teen9x
TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) EmptyTỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) I_voting_barTỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) Empty 
Thục-ThỎ97
TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) EmptyTỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) I_voting_barTỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) Empty 
TheKingOfPop
TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) EmptyTỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) I_voting_barTỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) Empty 
crab1997
TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) EmptyTỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) I_voting_barTỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) Empty 
pandakimchikute
TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) EmptyTỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) I_voting_barTỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) Empty 
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Poll
Giữa T.O.P, G-Dragon, seung ri , tae yang va dae sung ai nhiều fan nhất trong bigbang nào ???????
T.O.P
TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) Empty46%TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) Empty
 46% [ 6 ]
Dae sung
TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) Empty8%TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) Empty
 8% [ 1 ]
tae yang
TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) Empty0%TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) Empty
 0% [ 0 ]
seung ri
TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) Empty8%TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) Empty
 8% [ 1 ]
G-Dragon
TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) Empty38%TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) Empty
 38% [ 5 ]
Tổng số bầu chọn : 13
Latest topics
» bai ca hoa tri !!!!!!!!!!!!! teen <==> 9x
TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) I_icon_minitimeThu Jun 28, 2012 11:44 am by langtuchungtinh_!!!!!

» "LƯU BÁ ÔN <=WA=> HỒ DUY DUNG" <==> có ngày rơi đầu vì con ............
TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) I_icon_minitimeWed Jun 27, 2012 10:47 pm by langtuchungtinh_!!!!!

» ta day!!!!!!!!!....................???chinh la nguoi da cua ton ngo khong
TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) I_icon_minitimeWed Jun 27, 2012 10:24 pm by langtuchungtinh_!!!!!

» 100.....cau ca dao viet bat dau bang chu "A"
TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) I_icon_minitimeWed Jun 27, 2012 9:59 pm by langtuchungtinh_!!!!!

» bai ca hinh hoc cho teen
TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) I_icon_minitimeSun Jun 24, 2012 9:21 pm by langtuchungtinh_!!!!!

» Buy generic cialis online now
TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) I_icon_minitimeThu Aug 04, 2011 7:25 pm by Khách viếng thăm

» Imitrex With No Prescription
TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) I_icon_minitimeThu Aug 04, 2011 6:53 pm by Khách viếng thăm

» Прикольные форумы
TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) I_icon_minitimeThu Aug 04, 2011 3:33 pm by Khách viếng thăm

» Где лучше купить картридж?
TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) I_icon_minitimeWed Aug 03, 2011 10:04 pm by Khách viếng thăm

Navigation
 Portal
 Diễn Đàn
 Thành viên
 Lý lịch
 Trợ giúp
 Tìm kiếm
Keywords
nguyên dung bảng ngoi

 

 TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP)

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
t.o.p
Thượng tướng
Thượng tướng
t.o.p


Tổng số bài gửi : 161
Join date : 29/06/2009

TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) Empty
Bài gửiTiêu đề: TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP)   TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) I_icon_minitimeThu Aug 06, 2009 1:27 pm

HỒI 10
--------------------------------------------------------------------------------

Akira nhập viện 3 ngày thì được cho về. Ngày Akira xuất viện cũng là ngày Tú xuất hiện trở lại.
Chiều tan học, Thanh ghé bệnh viện theo Akira xuất viện. Vừa về đến nhà thấy ngay Tú đang chờ trước cửa nhà. Tú ngạc nhiên nhìn thanh và Akira đi chung với nhau. Akira thấy tú cười nhẹ rồi bước vào nhà. Thanh thấy Tú mừng quá, chạy lại nắm tay hỏi:
_Tú đi đâu biệt tăm suốt một tuần nay vậy? không nhắn tin cho người ta gì hết vậy?

Tú cười nhẹ:
_Tú đi công chuyện, hôm bữa nói với thanh đó! Còn điện thoại tú để đâu không nhớ nữa. Tú mua điện thoại mới rồi.

Thanh bật cười:
_Ủa? Mất điện thoại nữa hả? Trời ạ! Một tháng mà Tú mất ba cái điện thoại, ghê vậy?

Tú lắc đầu:
_Kệ đi! Mà sao Thanh đi với hắn vậy?

Thanh cười:
_Tại hôm bữa hắn bị ngộ độc thực phẫm, tự nhiên mẹ nói là tại Thanh. Mẹ bắt Thanh rước hắn về.

Tú ngạc nhiên:
_Sao tại thanh? Bộ Thanh nấu cơm cho hắn ăn hả?

Thanh gật đầu:
_Ừ! Mà sao Tú biết vậy?

Tú trầm lặng không nói. Rồi bảo:
_Mình ra công viên nói chuyện đi!

Thanh gật đầu rồi cả hai ra công viên gần nhà. Ở đây có hai chiếc xích đu. Tú ngồi một cái, thanh một cái. Thanh ngồi đung đưa chiếc xích đu. Tú hỏi trông có vẻ rất buồn:
_Hôm thứ năm đó Thanh đi đâu? Đi với hắn phải không?

Thanh dừng chiếc xích đu lại, nhìn Tú:
_Xin lỗi! Tại Thanh quên! Mà mấy ngày qua Tú đi đâu? Với lại Tú đi tới một tuần lận, Thanh đi học mà!

_Tú định dẫn Thanh đến một nơi. Định đi có một ngày thôi. Tại Thanh không đi, Tú làm mất tiền, không có tiền trở lại sài gòn. Lại thấy không vui nên đi lang thang ở đó!

_Vậy à! Đã lâu rồi, không thấy Tú buồn như vậy, có chuyện gì vậy? Tú định dẫn Thanh đi đâu?

_Tú định dẫn thanh giới thiệu với mẹ Tú. Nói với mẹ rằng Tú cũng có bạn!

Thanh cười nhẹ:
_Vậy à! Tiếc quá! Bỏ lỡ cơ hội gặp mẹ Tú rồi!

Tú lắc đầu:
_Có gì đâu. Nếu Thanh thật muốn thì, ngày giỗ năm sau, Tú lại đưa Thanh đi.

Thanh ngạc nhiên:
_Sao? Mẹ Tú… chết rồi sao?

Tú gật đầu:
_Ừ!

Rồi cả hai lặng im không nói gì. Chiếc xích đu lặng lẽ đung đưa. Tú nhìn Thanh thở dài. Mới một tuần không gặp Thanh mà Tú thấy nhớ như đã mười năm rồi không gặp. Đã lâu rồi Tú chưa từng thấy nhớ một người nào như vậy. Con tim Tú thấy đau xót, thật lòng rất là muốn nói tiếng yêu Thanh nhưng lại không dám mở lời. Chỉ sợ sau khi nói rồi, Thanh sẽ không còn nhìn và đối xử với Tú bằng ánh mắt ngày nào nữa. Mắt Tú nhìn thanh say đắm, nhưng mắt Thanh lại nhìn về đâu xa xăm lắm. Không biết Thanh đang nghĩ về ai nữa? Đột nhiên Thanh mĩm cười. Tú ngạc nhiên gọi Thanh:
_Thanh Thanh, đang nghĩ gì vậy?

Thanh nghe gọi giật mình:
_Đâu… đâu có! Có nghĩ gì đâu?."Hỏi lãng đi":_Mấy ngày nay Mai có đi chung với Tú không?

Tú lắc đầu:
_Không có! Nó không có ở đây à?

_Không có! Từ ngày Tú đi là nó mất tích luôn.

Tú cười nhẹ:
_Vậy à!

Rồi cả hai lại im lặng. Một hồi lâu, Tú hỏi:
_Sao, tự nhiên Thanh lại nấu cho hắn ăn?

_Tại hắn nói đói! Mà hắn khi thường thanh không biết nấu ăn! À… này, Tú đói không? Thanh nấu cho Tú ăn.

Tú lắc đầu:
_Tú sợ giống hắn lắm!

Thanh cau mày:
_Cái gì? Tú mà cũng nói Thanh vậy hả?

Tú nhìn thanh bật cười:
_Tú nói chơi mà! Với lại Thanh nói ghét hắn sao lại cứ đi chung với hắn?

_Thanh đi theo trả thù mà. Thanh muốn hắn yêu Thanh, xong Thanh sẽ đá hắn một đá, cho hắn đau khổ chơi! Đây gọi là sự trả thù ngọt ngào!

Tú lắc đầu cau mày nhìn Thanh:
_Thanh không sợ sẽ yêu hắn thật sao? Lúc đó làm sao thanh nỡ đá hắn?

Thanh lắc đầu:
_Không có đâu! Thanh sao có thể yêu tên mắc dịch đó được!

_Nghe lời Tú được không? Tránh xa hắn ra. Hắn không đơn giản đâu!

Thanh cười nhẹ:
_Kệ hắn! Dù hắn là ai Thanh cũng không sợ. Thật ra Thanh cũng muốn biết hắn đang làm gì lắm! Hắn thông minh bao nhiêu lại đòi đối đầu với bà ta?

Tú lắc đầu buồn rầu:
_Có phải Thanh đang dối lòng không. Nhìn mắt Thanh, Tú có thể cảm nhận được sự thay đổi. Thanh đừng vậy nữa được không?

_Tú kì thật! Thanh có thay đổi gì đâu?

_Không phải! Tú sợ Thanh gần gũi hắn quá, lỡ có tình cảm, lúc đó… lúc đó biết làm thế nào?

Thanh bực bội nhìn Tú:
_Mệt Tú quá nha! Tú làm gì gắt dữ vậy? Lỡ có như vậy thật thì cũng liên quan gì Tú đâu? Thanh biết mình đang làm gì cũng không phải kẻ ngu ngốc không hiểu biết gì!

_Tú chỉ quan tâm Thanh thôi. Tú không muốn Thanh yêu hắn!

_Tại sao? Thanh yêu hắn hay không là quyền của Thanh. Tự nhiên Tú lại không muốn? Tú đâu có là gì của Thanh đâu?

Nghe Thanh nói vậy. Lúc này Tú mới hiểu ra. Tú đúng là không có là gì của Thanh cả. Không có quyền gì ngăn cản Thanh. Nhưng nhìn thanh với hắn bên nhau Tú rất là buồn. Chợt thanh đứng dậy nói:
_Thôi Thanh về đây!

Nói xong Thanh bỏ về ngay, Tú chưa kịp nói gì cả. Sau khi Thanh rời khỏi Tú lặng im suy nghĩ:"_Tự nhiên vì một chuyện không đâu lại gây nhau với thanh. Sáng ngày mai phải làm sao đây? Hay là gặp Thanh để xin lỗi! Nhưng xin lỗi vì cái gì? Ta đã có lỗi gì? Hay là Thanh có lỗi? Nhưng Thanh có lỗi gì? Là tại ai? Thanh có giận ta không? Ta nên làm gì bây giờ?"
Lòng Tú thấy rối bời. Có muôn chuyện phải suy nghĩ đến. Nhưng tất cả cũng chỉ nghĩ về thanh. Thật lòng Tú đang lạc lối, không biết phải làm như thế nào? Tình yêu phức tạp thật!

Sáng hôm sau, Tú đến nhà Thanh định xin lỗi nhưng vừa đến nơi đã thấy hắn cùng Thanh bước ra. Chắc lại đi chơi nữa. Hắn chở Thanh chạy đằng trước , Tú chạy theo sau mà Thanh không hề hay biết gì. Đầu tiên, họ đi xem phim, rồi lại đi ăn kem… Trông Thanh rất vui, lúc nào cũng cười nói thật vui. Lúc đi bên cạnh Tú, Thanh đâu có như vậy. Nhìn ánh mắt Thanh nhìn hắn kìa! Sao lại trầm ấm như vậy? Thanh như vậy mà nói là không có thích hắn sao? Nhìn hắn và Thanh đi bên nhau mà lòng Tú muốn nỗi điên lên. Tú cảm giác ghét hắn chưa từng thấy. Ghét đến nỗi chỉ muốn hắn biến mất. Tú buồn vậy sao hắn có thể vui vẻ vậy được? Vậy rồi Tú cứ đi theo sau làm kẻ thứ ba u buồn. Rồi đột nhiên, hắn quay lại nhìn rồi cười nhẹ. Thật không biết hắn cười ai nữa? Cười Tú à? Đáng cười lắm hay sao? Thấy hắn vậy Tú càng thêm tức. Và càng thấy đau lòng. Đau quá! Tú ngồi quỵ xuống và ôm mặt khóc. Khóc rất nhiều. Nước mắt rơi, tự hỏi rằng sao buồn phiền không vơi. Đau càng thêm đau… Trên phố có biết bao nhiêu lượt người qua lại. Nhộn nhịp, đông vui thật! Nhưng sao Tú thấy cô đơn trống trãi quá, sao thấy như chẳng có ai? Thật vắng lặng, thật buồn!…
Rồi đâu đó, trong một con hẻm nhỏ. Có một người đang nhìn Tú khóc. Thật rất muốn lộ diện bước ra an ủi Tú nhưng lại chẳng dám. Phải đành lặng im đứng nhìn Tú khóc mà người đó lại thấy xót xa…

Chiều đến, Tú hẹn Akira ra công viên nói chuyện. Tú nói thẳng:
_Tránh xa Thanh Thanh ra! Đừng có suốt ngày bám lấy cô ta như vậy?

Akira cười nhẹ:
_Thật buồn cười! Sao cô không nói ngược lại. Biểu cô ta tránh xa tôi ra. Tự cô ta muốn vậy, tôi đâu có ép!

Nghe nói vậy Tú thấy rất tức. Nhưng cô vẫn giữ thái đô bình thản nói:
_Nếu Thanh không tự ý đi theo anh, anh cũng vẫn sẽ làm vậy mà, phải không?

Akira lặng im không trả lời, Tú nói tiếp:
_Bây giờ, ta thật sự biết mục đích tiếp cận bọn ta của anh rồi. Nhưng ta nói cho anh biết. Anh đừng nên chọc giận ta. Nếu không ta không để anh yên đâu!

Akira cười nhẹ nhìn Tú:
_Vậy… cô sẽ làm gì tôi nào?

_Làm gì rồi anh sẽ biết thôi. Nêu anh chọc giận ta, anh sẽ phải hối hận vì điều đó!

Akira lắc đầu:
_Thật là! Nãy giờ cô nói gì tôi không hiểu. Nhưng mà cũng khuyên cô nên suy nghĩ thật kỹ trước khi làm việc gì, kẻo lại phải hối hận vì việc mình làm!

Tú cười nhạt:
_Vậy… anh chờ xem ai sẽ phải hối hận. Anh hay là ta! Chào anh!

Nói rồi Tú bỏ đi. Akira nhìn theo lắc đầu rồi ngồi xuống chiếc xích đu suy nghĩ thì đột nhiên thanh xuất hiện mĩm cười nhìn Akira, Akira hỏi:
_Thanh! Em ra đây từ khi nào vậy?

Câu nói vừa dứt thì hình Thanh biến mất. Chợt Akira thấy sững sốt. Người ta vẫn nói, khi yêu người ta thường hay gặp ảo giác. Gặp bóng người mình yêu ở bất cứ nơi đâu. Akira tự hỏi:"_Có tình cảm rồi!""_Chậc! không thể nào!"

Chối thì cứ chối, nhưng ai lừa dối được con tim mình. Chối thì cứ chối, tình cảm vẫn không thể nào phủ nhận được. Nhận ra điều đó, lòng Akira thấy rối và phân vân. Bây giờ mỗi suy nghĩ của Akira luôn bắt đầu từ Thanh. Nghĩ về Thanh trước tiên. Thanh đã trở nên quan trọng vậy sao?
Akira chỉ lắc đầu rồi cười nhẹ…
Về Đầu Trang Go down
shitsuree
Binh nhất
Binh nhất



Tổng số bài gửi : 9
Join date : 17/08/2009

TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) Empty
Bài gửiTiêu đề: Chương II: "Tội tình"   TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) I_icon_minitimeWed Sep 09, 2009 3:50 pm

Hồi 11:

Suốt mấy ngày qua, Mai đi lang thang ngủ bờ ngủ bụi, đến giờ hết sạch tiền lại mò trở về nhà. Nhà của Mai ở một khu biệt thự cao cấp. Riêng nhà Mai là một căn biệt thự rộng khủng bố. Ở ngoài có một cái hồ bơi mênh mông. Sân vườn rộng. Tưởng tượng từ cổng mà bước vô được tới căn phòng của Mai cũng đã hết hơi.

Mai vừa mở cửa bước vào nhà là có một đống người sát khí rầm rầm chạy ra. Tên nào tên nấy đều rất lực lưỡng và côn đồ, cứ như là lúc nào cũng muốn đánh người ta. Bọn chúng xếp thành hai hàng cúi đầu xuống :

-Xin chào! Tiểu thư đi chơi mới về!

Nghe câu này, Mai bực bội nhìn bọn họ mắng:

-Lâu lâu về nhà thấy là bực à! Để tự nhiên coi, cút hết!

Bọn chúng lại cuối đầu nói:

-Dạ! Tiểu thư! Bọn thuộc hạ có nhiệm vụ bảo vệ tiểu thư!

Mai bực bội quát:

-Bảo vệ mẹ gì? Ở nhà cũng bảo vệ? Cút hết!

Bọn chúng cuối đầu:

-Dạ! Tiểu thư!

Một tên la:

-Một! Hai! Ba! Giải tán!

Thế là cả đống chạy đi. Loáng một cái là không còn một tên. Mai nhìn theo lắc đầu nói:

-Mấy cái tên này, bệnh hoạn y như ông già! Chậc! Sao ai cũng bệnh hoạn hết? Có mình mình tỉnh à!

Ông già mà Mai nói chính là ba cô. Nhưng đã lâu rồi Mai không gọi là ba nữa. Cũng chẳng gặp mặt nhau vì Mai bỏ nhà đi lang thang suốt. Lần này Mai về nhà, không biết khi nào mới về nữa.
Mai đang lơn tơn bước vô ngang hồ bơi, ba Mai xộc xộc chạy ra gặp Mai hỏi:

-Cưng! Nhớ ba nên về hả?

Mai lạnh lùng đáp:

-Hết tiền!

Ba Mai móc túi liền, đưa cho Mai một xấp năm trăm ngàn dầy cui, nói:

-Con cái gì suốt ngày đi lang thang ngoài đường như ma thương ma đói! Có nhà không ở, nhà này bạc đãi cưng cái gì hả? Ai dám làm vậy nói ba biết ba xữ hắn cho!

Mai cầm lấy xấp tiền bỏ vào túi nói:

-Thấy ông là không muốn về à! Chừng nào ông giải tán hết đống tào lao của ông với mụ đó tui về!

Ba Mai lắc đầu trả lời ngay:

-Chuyện đó không thể được!

-Vậy thôi tui đi! Thấy mặt ông với mụ đó là không chịu nổi rồi!

Nói rồi Mai bỏ lên phòng. Nằm ngã lên chiếc giường ngủ. Đến khi sực tỉnh dậy đã là 7 giờ tối. Mai lờm cờm ngồi dậy chạy đi ngay. Nửa tiếng sau, Mai xuất hiện ở vũ trường. Nơi Đoan và Quỳnh đang làm việc. Vừa bước vô là thấy ngay Quỳnh đang cầm chiếc măm cười rất tươi, làm việc rất hăng. Thấy vậy Mai mĩm cười bước lại chỗ Quỳnh khoác vai hỏi:

-Cưng! Nay làm gì vui dữ dạ? Nói nghe vui phụ với!

Vừa nói xong, Quỳnh quay sang cười tươi như hoa. Sẵn tay cầm chiếc măm, đập vô đầu Mai cái rầm nói:

-Vô duyên! Kệ người ta!

Xong Quỳnh bỏ đi. Mai ngồi ôm đầu, đau quá nước mắt nước mũi chãy ròng ròng… Vừa lúc Thấy Đoan ở quầy rượu. Mai bước tới ngồi xuống than:

-Híc! Con nhỏ dữ quá! Sao Đoan chịu nổi nó hay vậy?

Đoan mĩm cười:

-Tùy lúc! Có lúc vui vẻ thì đáng yêu lắm! Miễn là đừng chọc nó thì được!

-Vậy làm sao biết nó đang vui hay đang buồn?

Đoan nhìn Mai lắc đầu:

-Mai cứ khoái đi ghẹo nó. Nó đánh là phải! Như lúc nãy đó, nó đang vui đó!

-Chậc! Rắc rối vậy? Ai biễu nó bình thường quá, không ghẹo uổng lắm!

Đoan bật cười:

-Ừ! Ghẹo đi nó đánh thì đừng có than!

Mai gật đầu cười:

-Ừ! Ê! Pha cho ly rượu uống coi!

Đoan gật đầu rồi pha rượu. Mai ngần ngại hỏi:

-Chiều đến giờ có gặp Tú không?

Đoan lắc đầu:

-Không! Mai tìm nó chi vậy?

Mai cười nhẹ:

-Chỉ hỏi vậy thôi! Không biết thì thôi!

Rồi Đoan đưa cho Mai ly rượu. Mai cầm ly rượu uống rồi khen ngon. Đoan nhìn Mai hỏi:

-Gần một tuần nay, Mai với Tú đi đâu vậy?

Mai nói lơ:

-Đi đâu là đi đâu? Ta đi một mình mà, có đi với Tú đâu!

Đoan cười nhẹ:

-Vậy à! Vậy là cũng trùng hợp thật. Tú mất, Mai cũng mất. Tú về, Mai cũng về. Hai đứa không đi chung với nhau nghe cũng lạ thật!

Mai khoác tay:

-Được rồi! Biết rồi thì im đi! Đây là chuyện riêng của ta. Đoan không cần phải hỏi.

Đoan gật đầu:

-Ta biết rồi! Ta chỉ có một vài điều không hiểu. Tại sao Mai cứ thích đi theo nó hoài vậy?

Mai cười:

-Có gì đâu! Nó hay để quên điện thoại. Ta đi theo lụm… bán một cái cũng được vài chai.

Đoan bật cười:

-Vậy à! Vậy là tháng này Mai lời to rồi. Nghe nói tháng này nó mất ba cái điện thoại rồi… vậy là trong túi Mai hết hả? Mai tham tiền vậy sao?

Mai lắc đầu cười nhẹ:

-Đúng thật là… Đoan nói vậy khó trả lời thật!

Mai nghiêm túc nhìn Đoan, ánh mắt kiên định và sắc sảo:

-Đơn giản lắm! Chỉ vì ta thích nó nên đi theo. Chỉ có vậy thôi!

Đoan gật đầu:

-Vậy à! Nó hay uống rượu ở quán bar Kathy. Xuống đó, không chừng gặp nó!

Mai gật đầu:

-Thanks! Ta có chuyện phải đi rồi!

Nói rồi Mai vội vàng bỏ đi liền. Vừa chạy xuống quán bar kathy, thì đã thấy ngay một đám đông đứng tụ tập lại một chỗ hình như đang xem gì đó. Tò mò Mai chen vào xem thử. Có một gã lưu manh, thân hình vạm vỡ cao to, hắn đang đè đầu một cô gái xuống bàn, tay cầm một chai rượu đã bể nát nói:

-Con đĩ! Mày tưởng mày cao giá lắm à? Dám tạt rượu vào mặt ông, mày tới số rồi!

Hắn giơ tay cao lên định nện chai rượu bể kia vào mặt cô gái. Mai bước tới chụp tay hắn lại kịp, nói:

-Khốn nạn! Làm đàn ông mà ăn hiếp một cô gái vậy à?

Tay Mai xiết chặt tay hắn. Hắn tức tối buông đầu cô gái kia ra, quay sang nói với Mai:

-Mày điên hả con kia? Muốn chết không? Ông cho mày chết!

Nói rồi hắn sẵn còn một tay đấm vào mặt Mai. Mai giơ tay đỡ lại rồi lên gối, tung thêm một cú đấm vào mặt hắn, làm hắn ngã nhào ra sàn, Mai nói:

-Cút đi! Đánh mày chỉ làm dơ tay bà!

Hắn biết đánh không lại Mai nên lờm cờm ngồi dậy rồi bỏ chạy. Mai ngồi xuống kế bên cô gái hỏi:

-Làm gì yếu đến nỗi để một tên lưu manh đè đầu vậy ? Tú?

Thì ra là Thanh Tú. Mới nãy đang ngồi uống rượu. Tên lưu manh lại chọc, Tú sẵn tay đang cầm ly rượu hất vào mặt hắn. Hắn tức lên đè đầu Tú xuống định rạch mặt. Nhưng không hiểu sao Tú lại không phản ứng gì? Say quá chăng? Say rượu? Hay say tình? Nếu như Mai không bước vào kịp thì chắc Tú đã…
Nghe Mai hỏi, Tú lơ đi không trả lời, tiếp tục cầm ly rượu uống, Mai cản lại nói:

-Làm gì vậy? Uống rượu nhiều không tốt đâu! Thấy không, lúc nãy xém bị người ta rạch mặt rồi đó!

Tú không nói gì, gạt tay Mai ra. Uống rượu tiếp. Thấy vậy Mai giật ly rượu trên tay Tú uống cái ực. Tú bực mình nhìn Mai nói:

-Cút đi! Làm gì kệ ta không cần ngươi quan tâm!

Mai lắc đầu nắm cổ áo Tú lôi lên nói:

-Đừng như vậy nữa! Ngươi say quá rồi! Vậy đủ rồi, về thôi!

Tú bực bội đẫy Mai ra, rồi đứng dậy đi. Có lẽ Tú đã say quá rồi. Đứng cũng còn không vững mà lại còn định đi. Đã vậy tay lại còn cầm theo chai rượu, vừa đi vừa uống. Mai nắm tay Tú lại:

-Đi về nhà thôi!

-Buông ra!

Tú lạnh lùng nhìn Mai nói. Mai kiêng quyết không buông. Tú nóng lên đập mạnh chai rượu xuống bàn:

-Giờ hỏi có buông không?

Mai giật mình buông tay Tú ra. Chưa bao giờ mà Mai thấy Tú điên như vậy. Nếu không buông tay, chắc có chuyện đổ máu thật.
Rời khỏi quán bar, Tú bước đi lang thang, đột nhiên… thấy buồn nôn… Tú ngồi xuống nôn đại. Chợt có gã bước tới vỗ vai Tú. Tú quay qua nhìn, thì ra là tên lưu manh lúc nãy. Hắn thấy Tú mừng rỡ nói:

-Lần này xem ai cứu mày?

Tú cười nhạt:

-Xem ra… ngươi cũng muốn lắm rồi phải không? Được rồi, theo ta đi!

Hắn khoái chí:

-Đi đâu, cô em?

-Khách sạn!

Nói rồi Tú bỏ đi đằng trước, hắn hớn hở bước theo sau. Gần một tiếng sau, cả hai mới xuất hiện ở khách sạn "Steven", là nơi Akira đang làm tiếp tân ở đây. Nhưng hôm nay bận đi chơi với Thanh nên nghỉ làm.
Họ đặt một phòng ở lầu một. Vừa bước vô phòng, Tú nói:

-Ngươi đi tắm đi! Ta không thích kẻ không sạch sẽ! Bẩn thĩu lắm!

Hắn lắc đầu:

-Rũi cô em chạy mất thì sao?

-Không! Đến đây rồi chưa làm xong việc, ta không bỏ đi đâu!

Trông Tú có vẻ cương quyết. Không biết có phải Tú định làm vậy thật không nữa? Thấy vậy, hắn an tâm bỏ đi tắm. Lúc quay trở ra thì không thấy Tú nữa, Hắn bực mình lại ngồi ở ghế sopha và khui chai rượu ra uống, rồi chửi đổng:

-Con khốn! Dám lừa tao bỏ đi! Đừng để tao gặp lại mày, nếu không đừng trách!…

Nghe ồn ào trong phòng, nhân viên khách sạn gõ cửa hỏi:

-Xin lỗi! Có chuyện gì vậy ạ?

Hắn bước ra mở cửa nói:

-Có thấy con nhỏ đi cùng với ông đâu không?

Nhân viên khách sạn gật đầu:

-Cô ấy vừa đi khỏi!

Hắn bực bội:

-Được rồi! Cút đi!

Hắn quay vô, đóng cửa cái rầm. Nhân viên khách sạn lắc đầu bỏ đi. Hắn lại ngồi uống rượu ở ghế sopha một hồi, đột nhiên cúp điện. Hắn bực mình mắng nhiết:

-Khốn nạn thật! Cái khách sạn này làm cái gì vậy?

Vừa chửi dứt dâu, điện có trở lại. Hắn ngạc nhiên nhìn thấy Tú đang ngồi trên giường cầm ly rượu uống. Đôi mắt Tú bây giờ lạnh như băng, và không hề chuyển động thật giống mắt người chết. Hắn giật mình hỏi:

-Cô… tại sao lại ở đây? Cô vào đây từ khi nào?

Tú lại nâng ly rượu uống không nói gì cả. Uống xong ly rượu, Tú đứng dậy ngoắc tay kêu hắn lại. Hắn mừng rỡ bước tới… rồi đột nhiên…
Về Đầu Trang Go down
shitsuree
Binh nhất
Binh nhất



Tổng số bài gửi : 9
Join date : 17/08/2009

TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) Empty
Bài gửiTiêu đề: Hồi 12:   TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) I_icon_minitimeWed Sep 09, 2009 3:54 pm

Sáng hôm sau, có người phát hiện ra gã lưu manh đã bị người ta siết cổ chết, máu loan đầy trên sàn. Cổ hắn bị siết mạnh đến nổi gần lìa ra khỏi xác. Không biết ai làm vậy nữa?
Khi Akira đến chỗ làm thì mọi chuyện đã xong. Cảnh sát đã phong tỏa hiện trường. Ở đây có cả tay FBI tự xưng là NF97 nữa. Hắn tên Kumori. Thấy Akira hắn cười nhẹ hỏi:

-Cậu đang làm việc ở đây sao?

Akira gật đầu rồi bước vô căn phòng xảy ra án mạng. Nhìn sơ qua hiện trường hỏi:

-Hiện trường có cái gì lạ không? Có hung khí để lại không?

Kumori gật đầu:

-Có một sợi dây chuyền vàng của nữ, nhưng lại rất mỏng và chắc như một sợi dây cước, nghi đó là hung khí.

Rồi Kumori đưa sợi dây chuyền ra. Cầm sợi dây chuyền, Akira trầm ngâm suy nghĩ:

-Cái này cũng có thể làm đứt cổ người sao?

Akira bước lại gần nạn nhân, thấy vết máu gần đó... lại có một lỗ trống không thấy máu, giống như là dấu một vật gì… hình như là dấu của một chiếc điện thoại. Akira hỏi:

-Ở chỗ này có vật gì không?

Kumori gật đầu:

-Có! Là một chiếc điện thoại!

-Đâu? Cho mượn!

Kumori đưa Akira chiếc điện thoại. Akira mở điện thoại ra xem danh bạ, thì thấy bên trong không có tên ai cả. Có vẻ như vừa mới mua. Akira hỏi:

-Kiểm tra dấu vân tay chưa?

Kumori gật đầu:

-Rồi! Nhưng không thấy dấu vân tay nào hết. Thật là lạ!

Akira gật đầu rồi suy nghĩ:

-Xài điện thoại mà không để lại dấu vân tay à? Vậy thì, người chủ của nó phải thường xuyên đeo găng tay mới không để lại dấu như vậy!

Rồi Akira nhìn tay nạn nhân. Bàn tay to thô kệch, chứng tỏ hắn không xài găng tay. Vậy thì điện thoại chắc chắn của hung thủ làm rơi lại hiện trường. Akira lại suy ngẫm:

-Điện thoại danh bạ trắng, vậy xài điện thoại để làm gì? Thủ thuật gây án táo bạo, mạnh mẽ chắn phải là một sát thủ chuyên nghiệp . Trên hiện trường lại có một sợi dây chuyền của nữ. Chẳng lẽ hung thủ gây ra vụ án này là một cô gái?…

Chợt Akira nhớ ra một người:"- Là Thanh Tú! . Tú có một thói quen là lúc nào cũng đeo găng tay, kể cả lúc ngủ. Vả lại cô ta còn mắc chứng quăng điện thoại. Một tháng có thể cô ta bị mất hết năm đến sáu

cái điện thoại là chuyện thường." Nghĩ đến đó, Akira chạy ra hỏi người trực khách sạn đêm qua:"-Đêm qua nạn nhân đi đến đây với ai?". Người trực khách sạn bảo:"-Đêm qua nạn nhân đi đến đây với một

cô gái. Nhưng vừa vào có chút xíu là cô gái đó bỏ ra. Khi cô gái đó đi khỏi thì gã còn chửi mắng um sùm!". Akira gật đầu rồi mượn camera đêm qua xem thử, nhưng lại không nhận ra được gì. Vì khi đó cô

ta đi né sau nạn nhân, dường như không thấy rõ hình dáng cô ta. Đặc biệt chỉ có hình cô ta lúc vào mà không có hình lúc trở ra. Cô ta đã cố ý xóa nó rồi chăng? Nghe nói đêm qua đột ngột cúp điện. Akira nghĩ ngay đến chuyện cô ta cắt hệ thống điện, làm điện cúp đột ngột thừa cơ hội quay trở lại gây án. Đã vậy người tiếp tân ở quầy thu ngân còn bảo khi họ vào trên người nồng nặc mùi rượu.

Akira hỏi Kumori về lý lịch tên này thì được biết tên này là một tên lưu manh gốc. Từng vào tù ra khám vì tội cướp của giết người. Bây giờ lại còn đang nghiện ngập. Tay này đúng là chết không đáng tiếc! Akira lại hỏi về địa chỉ nhà của hắn và chạy đến đó hỏi thăm xem hắn thường đi những đâu uống rượu ? Bên gia đình hắn xác nhận hắn chỉ uống rượu quen ở quán bar Kathy.

Akira chạy ngay đến quan bar kathy. Thì được biết đêm qua hắn gây nhau với một cô gái. Lúc đó hắn còn đòi rạch mặt cô ta, may được cô gái khác đến cứu. Người ta còn xác định cô gái đó tên Tú. Cô ta bận một chiếc áo óng đen có khoác áo sơ mi kiểu màu tím, quần đen lửng, đi giày ống. Nghe tả vậy thì hơi giống với hình ảnh Camera ghi lại ở khách sạn mặc dù rất mờ.

Mò được đến đây thì Akira đã có thể khẳng định được ai là hung thủ rồi. Nhưng lại không có bằng chứng gì xác định, tất cả rất là mơ hồ và suy đoán. Một chiếc điện thoại, một sợi dây chuyền vàng mỏng của nữ, chẳng có ý nghĩa gì cả. Ai dám khẳng định chúng là của Tú? Rồi ai đã thấy Tú quay lại khách sạn gây án?…

Từ quán bar kathy đến đây phải mất rất nhiều thời gian, trong khi đó bên cạnh quán có rất nhiều khách sạn. Tại sao cô ta lại đến tận khách sạn "Steven", nơi Akira làm việc để gây án? Có phải đã quá xem thường Akira rồi không? Làm vậy có phả ả muốn ám chỉ điều gì không?

Hồi 13:
---------------------------------------

Đêm qua uống rượu thật nhiều, đến sáng nay đã 12 giờ mấy mà Tú thấy tỉnh dậy còn không nổi. Rồi Tú choàng tỉnh, ngồi bật dậy, thấy đầu xoay như chong chóng, người say sẫm, chóng mặt. Nhìn xung quanh thấy mọi thứ thật quen thuộc. Ngồi suy nghĩ một hồi mới nhận ra đây là nhà của mình, kể cũng lạ! Rồi chợt Tú thấy Mai đang ngồi trên máy vi tính của mình online trò gì mà tên là võ lâm. Mai vừa cầm con chuột vừa đánh vừa cười vừa nói:

-Khà khà! Đứng lại coi! Đập chết mẹ hết giờ!

Trông cái mặt nham nhỡ chưa từng thấy. Tú bực mình bước lại rút chui máy. Đang chơi bỗng dưng cúp điện, Mai ngạc nhiên nói:

-Ơ… hay! Cúp điện rồi! Đang đánh mà!

Tú lạnh lùng nói:

-Cút về đi! Ở đây làm gì?

Nghe giọng Tú, Mai bật cười quay qua hỏi:

-Tú vậy sao? Đêm qua không nhờ Mai đưa về thì làm sao Tú về nhà được hả?

Nhắc mới nhớ, đêm qua từ khách sạn về, Tú đi lang thang một lúc không biết đi đâu nữa, rồi buồn ngủ quá lủi chổ nào ngủ đại. Sáng tỉnh dậy thấy đang ở nhà. Tú nói:

-Nói vậy, ta phải cám ơn ngươi rồi!

Mai cười:

-Không cần khách sáo!

Rồi Tú lấy ly nước lại ngồi trên ghế sopha, Mai bước lại ngồi đối diện nhìn Tú hỏi:

-Lúc nào ngươi cũng mang bao tay vậy, không thấy nóng hay sao?

Tú lạnh lùng nhìn Mai nói:

-Mặc kệ ta! Cút về đi! Mặt ngươi dày thật!

Nghe nói Mai cười, sờ tay lên mặt nói:

-Đâu có! Mỏng lắm mà !

Tú liếc Mai rồi quay đi. Mai nói tiếp:

-Công nhận Tú cũng hay. Có mặt Thanh thì nói chuyện với bọn ta đàng hoàn lắm, nghe cũng thân mật thật, xưng tên không à! Vậy mà lúc không có Thanh, thì xem bọn ta giống kẻ thù vậy. Lúc nào cũng muốn đuổi đi!

-Ta không cần thiết phải nói chuyện đàng hoàn với ngươi! Nham nhở!

Mai bật cười:

-Trông ta nham nhở vậy sao? Mới nghe Quỳnh nói vậy, giờ thêm ngươi vô nữa… chắc là vậy rồi! Mà… không lẽ ngoài Thanh ra ngươi không cần ai hết sao? Ví dụ như ta nè!

Tú bật cười:

-Ngươi à? Vậy thì càng không!

-Trời ạ! Sao kì vậy? Không, ý ta là trông ta xấu lắm sao?

Tú lắc đầu:

-Không! Ngươi rất đẹp. Nhưng ra lại rất ghét loại người như ngươi. Ghét những con chó hay bám đuôi ta, làm gì cũng dòm ngó!

Mai cười nhẹ:

-Vậy à!

Rồi Mai lặng im không nói gì. Tú ngồi ngã ra sau ghế, ngước mắt lên nhìn trần nhà, đột nhiên lúc này mới nhớ ra:

-Chiếc điện thoại ta đâu rồi? Có thấy không?

Mai bật cười:

-Sao? Mất nữa à? Mới mua hôm qua mà nay mất tiếp. Nể ngươi thật!

Tú lắc đầu:

-Mặc kệ ta!

-Ừ! Thì kệ ngươi ta có nói gì đâu!

-Đi cút về đi!

Mai lắc đầu:

-Lại đuổi nữa! Ta không về! Mà ngươi bây giờ khó ưa hơn hồi đó thật!

Tú ngạc nhiên:

-Hồi đó? Ta gặp ngươi rồi à?

Mai gật đầu cười nhẹ:

-Ngươi mau quên quá! Lúc đó chúng ta đã gặp nhau ở một công viên gần nhà ngươi ở Nha Trang đó. Nhớ không?

Nói ra vậy Tú cũng không nhớ nữa. Mai nhắc tiếp:

-Năm đó ta chỉ mới bảy tuổi à. Lúc đó ngươi cũng vậy. Hôm đó lần đầu tiên ta bỏ nhà đi bụi . Gặp ngươi ở công viên, lúc đó…

Năm đó ông già Mai ngoại tình có vợ bé còn hại chết mẹ Mai, từ đó mà Mai bỏ nhà đi ngủ bờ ngủ bụi. Tình cờ xuống một công viên ở Nha Trang gặp Tú. Khi đó trông Tú thật trẻ con và dễ thương. Thật trông giống một thiên thần. Nhìn Tú mà Mai cứ ngỡ thấy thiên thần. Thiên thần bé bỏng đó đang khóc vì con chim nhỏ đã chết… đang xây mộ cho nó thì đột nhiên có người gọi rồi Tú phải bỏ đi. Vội vàng quá Tú đã đánh rơi sợi dây chuyền. Mai bước tới lụm lại và xây tiếp phần mộ còn lại cho con chim nhỏ. Chiều đến Mai vẫn ở lại công viên chờ xem thiên thần có quay trở lại hay không . Mãi đến tối thiên thần mới chịu quay trở ra tìm. Hình như là đang kiếm sợi dây chuyền. Mai bước ra đưa và nói:

-Bạn đang tìm cái này phải không?

Tú cầm lấy sợi dây chuyền nhìn Mai gật đầu rồi cám ơn. Cả hai lại ngồi ở băng ghế đá. Mai hỏi:

-Nhà bạn ở gần đây hả?

Tú gật đầu:

-Ừ! Còn ngươi? Ngươi ở đâu?

Cách nói chuyện của Tú thật lạ. Ai lại xưng hô ta với ngươi? Đâu phải phim kiếm hiệp đâu? Mai bật cười nói:

-Lần đầu tiên thấy một cô bé bằng tuổi mình mà lại xưng hô như vậy đó! Ta, ngươi, nghe cũng hay.

Tú cuối đầu xuống buồn buồn nói:

-Vậy phải xưng hô thế nào? Ở nhà ta ai cũng đều nói chuyện như vậy hết!

Mai ngạc nhiên:

-Sao? Ai cũng vậy hết à? Ngộ thật!

Tú lắc đầu không nói. Mai nhìn thật kỹ Tú. Nhìn gần Tú càng trông giống một thiên thần. Đôi mắt trong trắng,hồn nhiên, không hề bị vấy bẩn, nhưng thấy lúc nào cũng long lanh nước mắt tuy vậy lại thật là đẹp! Mai hỏi:

-Bạn tên gì vậy?

Tú lắc đầu:

-Không biết!

-Sao? Tên mình mà không biết à?

-Mẹ ta không cho ta nói tên với người ta.

Mai ngạc nhiên:

-Sao mẹ bạn kì vậy?

-Ta không biết!

Tự nhiên Mai thấy cô bé này hơi tội. Nghĩ có lẽ nhà cô ta cũng phải khó lắm. Mai lại hỏi:

-Bạn nay nhiêu tuổi? Đi học chưa?

Tú lắc đầu:

-Ta không được đi học! Mẹ ta không cho ta ra đường. Hôm nay bạn ta vừa chết. Ta trốn ra ngoài xây mộ cho nó.

-Sao phải trốn. Xây ở trong vườn nhà cũng được mà. Mà sao nó chết vậy? Bệnh hả?

-Không có! Nó rất khỏe, là tại mẹ ta giết nó!

Mai ngạc nhiên:

-Sao mẹ bạn kì vậy? Sao lại giết nó?

-Mẹ nói ta thân với nó quá là không được, nên giết nó!

Mai gật đầu:

-Vậy à!

Nói chuyện từ nãy đến giờ mà Tú không hề nhìn lấy Mai. Cũng không hỏi han gì... Có vẻ như Tú không quan tâm gì đến ai hết. Mai nghĩ:"-Còn nhỏ vậy sao phải sống cô độc?". Chợt Mai nghĩ đến mình. Từ nay Mai cũng sẽ phải sống cô độc như vậy. Không cần ai hết. Rồi đột nhiên Mai muốn làm bạn với cô bé như thiên thần này. Nếu như có được cô bạn thân như vậy thì cũng thích thật. Mai nhìn Tú hỏi:

-Chúng ta làm bạn thân được không? Mình muốn làm bạn với bạn!

Tú ngạc nhiên nhìn Mai, đôi mắt tròn xoe hỏi:

-Sao? Bạn thân? Bạn thân là gì? Sao lại muốn làm bạn với ta? Mẹ ta không cho đâu!

Mai cười tươi:

-Bạn thân là chúng ta chơi chung với nhau. Cái gì cũng nói với nhau. Chia sẽ cho nhau đồ ăn. Được không? Mẹ bạn chắc cũng sẽ vui mà. Không sao đâu! Làm bạn được không?

Tú phân vân suy nghĩ, chưa kịp trả lời thì chợt có một người phụ nữ xuất hiện. Bà ta… thật là đẹp! Bà ta nhìn Mai cười nửa môi rồi dắt tay Tú đi. Lúc này Mai hỏi thêm:

-Mai này gặp lại. Cho mình làm bạn thân được không?

Tú đi đằng trước ngoái đầu lại nhìn Mai rồi gật đầu. Mai đứng đó nhìn theo đến khi Tú khuất bóng…

Nhắc lại tới đó Tú mới nhớ ra. Khi đó trở về nhà, mẹ Tú đã đánh cho Tú một trận đòn thật đau. Và cấm không cho ăn một ngày.
Trở lại thực tại. Tú nhìn Mai hỏi:

-Là ngươi sao? Sao ngươi nhớ ta được? …

Mai cười nhẹ:

-Là sợi dây chuyền đó! Ta thấy ngươi vẫn luôn đeo bên người. Vã lại nét mặt trông như thiên thần của ngươi vẫn không thấy gì thay đổi. Nhưng có nhiều cái ta thấy thay đổi nhiều quá!

-Thay đổi sao? Cũng phải thôi, ta bây giờ có phải cô bé đó nữa đâu?

Mai gật đầu cười:

-Sao ta thấy bây giờ ngươi lớn hơn ngươi lúc còn nhỏ vậy?

Tú liếc Mai nói:

-Ta thấy ngươi thật là tào lao, và nham nhỡ. Bởi vậy đừng tốn công theo ta mà ta ghét thêm!

-Vậy còn lời hứa khi đó? Ngươi gật đầu rồi mà!

-Hồi đó với bây giờ khác xa nhau lắm. Ta không còn là đứa trẻ ngây thơ trong sáng như ngày nào ngươi gặp. Nên quên đi và đừng bao giờ nhắc lại quá khứ với ta! Nếu chọc giận ta, ta sẵn sàng giết ngươi ngay lập tức!

Mai cười nhẹ:

-Ghê vậy sao? Ngươi làm ta sợ quá! Nhưng mà bây giờ muốn giết ta dễ lắm! Chậc! Ta cứ thích đi theo ngươi vậy đó, chừng nào ngươi giữ lời hứa thì thôi.

Tú lắc đầu cười nhạt:

-Ngươi thật là lì lợm! Người ta nói ngươi mặt dày mà ngươi đâu có chịu tin. Nói ngươi như vậy mà vẫn còn muốn bám đuôi ta hoài, có biết nhục là gì không?

Mai bật cười:

-Mặc kệ! Chỉ có thứ mặt dày như ta mới suốt ngày đi theo đòi làm bạn với ngươi. Chứ mặt mỏng như Thanh Thanh, nó đâu có thèm ngươi!

Nghe nói câu đó, Tú tức lên đập bàn cái rầm nói:

-Câm miệng đi!

Mai nói cũng không sai. Tú tự hỏi mình:"-Tình cảm thật sự khó vậy sao? Tại sao lần đầu tiên biết yêu một người lại khó khăn đến như vậy?"… Ngồi suy nghĩ một hồi Tú nói:

-Nếu mặt ngươi dày thật theo được thì cứ theo. Nhưng cấm không được can thiệp vào chuyện của ta. Nếu không thì đừng trách.

Mai gật đầu:

-Ok! Ok! Ta biết rồi!

-Rồi! Bây giờ ngươi cút đi được chưa? Thấy ngươi là ta bực à!\

Mai gật đầu đứng dậy:

-Ok! Ta cút về đây!

Rồi Mai bỏ đi. Tú ngồi ngã ra sau ghế suy nghĩ. Nghĩ nhiều việc lắm. Nhớ đến Thanh, nhớ đến quá khứ tăm tối. Rồi Tú mở găng tay ra xem, sau đó là những vết sẹo ngang dọc, nhiều lắm đếm không hết. Dường như lúc nào thấy buồn bực con người mình, hận người ta… thì Tú đều lấy dao cắt vào cổ tay mình, cho máu tuôn ra... rồi lại băng lại, buồn lại cắt tiếp… như hôm nay, Tú lại bắt đầu thấy buồn, thấy hận và ghét mình chưa từng thấy. Từ bao giờ có Thanh mà Tú lại quên đi cái cảm giác đau đó? Lúc nào cũng thấy vui và hạnh phúc khi nghĩ về Thanh. Nay tự nhiên vì một tên FBI Thanh lại muốn bỏ rơi Tú. Bây giờ Tú chỉ muốn cắt vào tay mình để cho dòng máu đau khổ tuôn ra… làm vậy có thể con tim sẽ bớt đau! Tú cầm thanh dao lam nhỏ định cắt vào tay mình thì chợt Mai bước vô chụp lại kịp, không nói gì Mai ôm chặt Tú vào lòng, nói:

-Được rồi! Đừng làm vậy mà! Đau lắm ! Không đau ở tim nhưng tay sẽ đau lắm! Đừng làm vậy mà!

Giờ lòng Tú thấy thật đau. Muốn đẩy Mai ra mà thấy mình thật bất lực và yếu đuối. Nước mắt lại tự rơi ra mỗi khi làm đau mình. Có vui gì đâu? Sống chi mà chỉ toàn đau khổ. Thật lòng Tú chỉ mong ngày đó đến thật sớm. Chết đi, chỉ mong được chết đi! Thật lòng chỉ mong như vậy…
Thấy Tú khóc. Mai cũng không biết phải an ủi thế nào. Chỉ thấy lòng mình cũng đau vì nó. Tự hỏi mình:"-Sao nó lại ra nông nổi này? Đã xãy ra chuyện gì trong cuộc sống mười năm qua? Muốn hỏi nó, mà làm sao nó chịu nói. Nhìn nó khổ quá, muốn cứu lấy cuộc đời nó, nó lại tránh xa mình. Còn người đã cứu được nó, giờ lại muốn bỏ rơi nó. Vậy nó đuổi theo làm gì cho khổ vậy?"

Khóc một hồi, khoé mắt cũng sưng bụp lên. Mai nhìn Tú cười nhẹ nói:

-Bây giờ, ngươi đã thấy ta hữu dụng chưa?

Tú lắc đầu cười nhạt:

-Ngươi sao? Hữu dụng cái gì?

-Ờ… thì… thì lúc ngươi khóc ta cho ngươi mượn chổ giấu mặt khóc. Ta không lấy tiền đâu!

Tú bật cười:

-Ngươi lại tào lao rồi! Ta không cần ngươi đâu!

Mai lắc đầu cười:

-Không biết sao, ta cứ thích cho ngươi mượn vậy!

Rồi Tú im lặng không nói gì. Ánh mắt buồn thăm thẵm. Mai hỏi:

-Ngươi định làm gì vậy?

Tú lắc đầu không trả lời, lại nói:

-Ngày xưa, ta có một con chó tên "Đen". Nó đen lắm, lông nó đen nhung, mắt nó thật là đẹp. Nó thương ta lắm, ta nói gì nó cũng nghe hết. Ta thường nói chuyện với nó lắm! Rồi một hôm, bà ta đến mắng nhiết ta rất là nặng lời. Nói ta không được có tình cảm dù chỉ là với súc vật. Con chó ấy đã sủa bà ta. Không thương tiếc gì… một nhát dao, bà ta đã đâm thẳng vào đầu nó. Nó đau đớn gục liền tại chổ. Lúc đó ta nhìn nó giãy giụa chết mà lòng thấy đau đớn, không biết phải làm gì. Ta không muốn nó chết! Rồi tự nhiên nước mắt ta rơi, bà ta đã tán ta một bạc tay thật đau nói ta không được khóc. Nước mắt chỉ là sự thể hiện của một con người yếu đuối, tội nghiệp. Khóc làm gì? Khóc cho người ta thương hại à? Thế rồi đã lâu ta không biết khóc là gì. Rồi bây giờ, ta lại khóc. Ta khóc sao Thanh không thương ta? Sao ai cũng muốn bỏ rơi ta? Ta tự hỏi ta đã làm gì sai? Ta không muốn làm sát thủ đâu! Rồi ta lại hận! Ta hận người đàn bà khốn nạn đó đã đẫy ta đến con đường vấy máu. Người đàn bà đêm đêm làm nhục ta… đánh ta, ép ta trở thành ác quỷ máu lạnh, chỉ biết giết người. Ta… không muốn vậy đâu… không muốn như vậy đâu, có hiểu không?

Nghe Tú kể, Mai thật sự rất là bất ngờ:"- Mười năm cuộc sống trôi qua của nó đã đầy đau khổ vậy sao?" . Tuy rằng mười năm Mai lưu lạc đầu đường xó chợ, nhưng Mai vẫn luôn nằm trong sự bảo vệ của ông già Mai. Đi đâu cũng có người lén theo sau bảo vệ. Tuy ông đã hại chết mẹ Mai, nhưng Mai biết ông rất là thương Mai. Cuộc sống Mai trôi qua tự do chứ đâu có như Tú. Mai hỏi:

-Người đàn bà mà ngươi nói là mẹ ngươi phải không? Là người phụ nữ năm đó? Bà ta… sao có thể làm chuyện đó với ngươi được? Bà ta là mẹ ngươi mà?

Tú lắc đầu:

-Có nói ngươi cũng không hiểu đâu. Đừng nên hỏi nhiều nữa!

Mai gật đầu:

-Có lẽ vậy thật! Cuộc sống ngươi phức tạp thật! Nhưng cho ta đi theo ngươi đi! Ngươi muốn làm gì ta sẽ ủng hộ ngươi!

Tú gật đầu:

-Được! Ta cho ngươi làm con "Đen" thứ hai, ngươi có chịu không?

Mai cười nhẹ:

-Chà! Ta vầy mà lại bị đem ra so sánh ngang với một con chó, nghe có vẻ sỉ nhục thật, nhưng mà… có còn hơn không, ta đồng ý!

Rồi Tú bật cười, có lẽ nói ra được nhiêu đó phiền não Tú thấy nhẹ lòng bớt. Chưa bao giờ Tú nói ra những chuyện nhục nhã như vậy cho người khác nghe. Kể cả Thanh! Rồi Mai gợi ý:

-Ê! Hay là ta dọn qua nhà ngươi ở ha?

Tú lắc đầu:

-Dẹp ngươi đi! Chứa thứ tào lao như ngươi trong nhà ta bực thêm!

Mai lắc đầu cười nhẹ:

-Chậc! Ngươi lại vậy nữa rồi! Ta dù gì cũng là cô gái trẻ trung xinh đẹp, sao ngươi thành kiến với ta thế? Quải ghê!

Tú không nói gì, đứng dậy đi. Mai đi theo hỏi:

-Ngươi đi đâu vậy?

-Người hầu! Ngươi hỏi làm gì? Đi đâu kệ ta!
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP)   TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP) I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
TỘI LỖI THIÊN THẦN (TIẾP)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
A4 NSL FAMILY  :: Góc học tập :: Ban khoa học xã hội :: Văn học-
Chuyển đến