HỒI 9
--------------------------------------------------------------------------------
Akira sững sốt:
_Trời ơi! Bò xào chơi cải ngọt, mà còn cải ngọt sống mới ác!… Em! Sao em không luộc chín rau đi?
_Ý! Đâu có được! Bò xào phải ăn với rau sống mới ngon!
_Nhưng… cải ngọt sống sao ăn được em?
_Được sao không? Nhà em ăn đó!
Akira ngạc nhiên nhìn thanh:
_Cái gì? Nhà em ăn cải ngọt sống?
Thanh suy nghĩ một hồi rồi gật đầu:
_Ừ!… Mà cải bẹ xanh!
_Trời! Cải bẹ xanh ăn sống có lúc ngon đúng rồi. Còn cải ngọt ai đem ăn sống như vầy. Đau bụng chết!
Thanh liếc Akira:
_Thôi mệt anh quá nha! Rau nào mà chả là rau. Ăn được hết! Anh ăn lẹ đi!
Akira lắc đầu mệt mỏi suy nghĩ:
_Híc! Cái cô này mất căn bản nấu ăn trầm trọng. Hèn gì, người ta nghe cổ nấu ăn, liền chạy mất dép!
Akira lưỡng lự chưa chịu ăn. Thanh hối thúc:
_Ăn đi! Sao vậy? Ăn lẹ đi!
Akira gật đầu. Gắp bò lên ăn. Bò… mặn chát. Vừa đưa vô miệng là tê tái lên cả óc:"_Mặn! Mặn… quá! Má ơi! Nêm cái gì kì cục vậy trời?", Akira nghĩ thầm. Nhìn dĩa bò thật kinh khũng, miếng bò nào bò nấy bự như con trâu. Nếu không nhai mà nuốt đại vô chắc mắc nghẹn mà chết, mà nhai thì… mặn quá cũng chết. Thật lòng Akira chỉ muốn bay về nhà. Ăn bữa cơm thanh nấu còn kinh hãi hơn ngồi trong địa ngục. Ăn xong miếng bò, Akira lắc đầu nhìn Thanh hỏi:
_Em nấu ăn có bao giờ lộn đường với muối không?
Thanh gật đầu trả lời ngay:
_Có!
_Trời! Cái này em bỏ lộn rồi nè! ăn thử đi!
Thanh không tin, gấp bò lên thử, đúng là lộn thật, khó nuốt quá thanh chạy đi nhã ra liền. Akira nhìn theo thanh lắc đầu, thật không biết phải nói gì. Akira mồ côi cha mẹ từ năm lên năm vậy mà đây là lần đầu tiên ăn một bữa cơm tệ hại như vậy. Nếu phải lựa chọn giữa cái chết và ăn những món này, thì tin chắc người ta sẽ chọn ngay cái chết! Một hồi sau thanh quay lại nhìn Akira cười tươi nói:
_Hi! Bỏ qua món này đi! Mình ăn món cuối nha?
_Trời! Nữa hả? Không biết món gì nữa?
Rồi món cuối cùng cũng được mở ra. Món gì nhìn hấp dẫn quá! Đỏ chót à! Mà hình như… bò nữa. Nhìn cái màu đỏ mà Akira phải toát mồ hôi lạnh, tự hỏi:"_Không biết có phải tại bột màu nên mới đỏ như vậy không nữa?", Akira hỏi:
_Món gì đây em?
Thanh cười tươi đáp:
_Bò xào xã ớt! Món này em tự chế!
Akira sững sốt mở to mắt nhìn dĩa bò:
_Tự chế? Ớt? Trời!
_Ừ! Ngon lắm đó. Anh ăn đi!
Tay Akira bắt đầu run. Từ nhỏ tới giờ akira không sợ cái gì hết. Vậy mà bây giờ lại thấy sợ thức ăn Thanh nấu chưa từng thấy. Tay Akira run run gấp đại miếng bò đỏ quét lên ăn thử. Vừa ăn một miếng, Akira tưỡng đâu có lửa đốt trong miệng. Cay kinh khủng. Cay muốn té xỉu liền tại chỗ, Akira rưng rưng nước mắt nhìn thanh hỏi:
_Em bỏ nhiêu ớt vô đây vậy?
Thanh thản nhiên đáp:
_Có nhiêu đâu. Có nữa ký à!
Akira sững sốt:
_Trời má ơi! Phải không vậy? Một cái dĩa có chút xíu mà nỡ lòng nào chơi nữa ký ớt vô. Có muốn giết người cũng đâu cần nhiều như vậy.
Nhìn akira không muốn ăn, thanh cau mày nói:
_Mệt anh quá nha! Cất công nấu cho anh ăn, mà anh nói nhiều như vậy hả? Đó giờ người ta nấu cho mọi người ăn có ai nhiều chuyện như anh đâu!
Akira nghĩ thầm:
_Bởi vậy… mà giờ người ta chạy hết rồi đó! Có còn ai liều mạng dám ở lại đâu!
Chợt Thanh đứng dậy đập bàn cái rầm nói:
_Tui nói cho anh biết! Hôm nay anh mà không ăn hết cơm, thì đừng hòng bước chân ra khỏi đây dù chỉ là nửa bước!
_Trời!
Biết rằng ý trời đã định, không thể chạy khỏi. akira cố lấy hết sức nói:
_Em!
Thanh lạnh lùng đáp:
_Cái gì?
_Cho anh xin nước đá lạnh thật lạnh!
Thanh cười tươi:
_Hi! Sao anh không nói sớm! Để người ta lấy cho!
Rồi Thanh lấy cho Akira một ly nước đá. Akira uống một hớp rồi bắt đầu ăn tốc độ. Ăn nhanh chưa từng thấy. Vừa ăn vừa uống nước. Chỉ chưa đầy 10s đã xong chén cơm và dĩa bò. Vừa ăn xong, Akira đứng bật dậy chạy liền về nhà. Trước khi đi còn nói vọng lại:
_Em nấu ăn dở quá! Bỏ nghề đi là vừa!
Thanh đang vui vẻ dọn dẹp nghe Akira nói, tức giận quát:
_Cái gì? Anh vừa nói cái gì?
Lúc này thì Akira đã chạy mất tiêu… Tối đó, akira liền lên cơn đau bụng dữ dội. Chắc là ngộ độc thực phẫm rồi. Tội nghiệp! Cũng may mẹ Thanh phát hiện được và đưa đi cấp cứu.
Đúng là sát thủ Thanh có khác, chỉ cần thức ăn thôi cũng đủ lấy mạng người rồi. Mặc dù Thanh không cố ý bao giờ. Mà nào có phải riêng Akira phải nhập viện. Nhóm bạn Thanh và kể cả mẹ Thanh, ai ăn vô nhập viện là chuyện thường. Bởi vậy giờ họ nghe thanh nói nấu ăn là cản lại hoặc chạy liền. Chẳng ai như Akira, đúng là gan cùng mình!…
Sau khi được cấp cứu xong. Nữa đêm tỉnh dậy thấy mẹ Thanh đang ngồi kế bên. Thấy akira tỉnh lại, mẹ thanh hỏi:
_Cậu khỏe chưa?
Akira cười nhẹ gật đầu:
_Cám ơn cô! con khỏe!
Rồi mẹ thanh nhìn Akira lắc đầu:
_Tội nghiệp! Nếu biết nó nấu cho cậu ăn, cô đã bảo cậu chạy rồi!
Nghe nhắc lại bữa ăn kinh hoàng đó. Akira rùng mình:
_Sao cổ nấu ăn kì vậy? Không có món nào ăn được.
Mẹ thanh cười nhẹ:
_Con bé cái gì cũng được, chỉ mỗi nấu ăn là không được. Mỗi lần bước vô bếp là tùy hứng. Món này bỏ cái kia vô, thích là cho vô, không cần biết là ăn được hay không.
_Vậy sao cô không nói với cổ là cổ nấu, ăn không được, rồi cho cổ ăn thử thức ăn do mình nấu.
_Có chứ! Mà cũng vậy à. Nó không nghe, hay đúng hơn là không hiểu! Vẫn khoái nấu ăn. Làm ai cũng sợ nó muốn chết!
Nghe mẹ thanh nói, Akira thấy thật buồn cười. Tự hỏi:"_Sao cô ta lại như vậy? Tính cách con người đó có giống một sát thủ đã từng gây ra nợ máu không?", Akira hỏi:
_Trước đây, Thanh có như vậy không?
_Trước đây?… Hình như là chỉ mới như vậy hơn hai năm nay thôi. Nhất là lúc nó thân với nhóm bạn đó!
_Vậy trước đây, cô ấy như thế nào?
Mẹ Thanh suy nghĩ một hồi rồi nói:
_Hồi trước, thấy nó lúc nào cũng chất đầy tâm trạng. Lúc nào cũng chơi có một mình, chẳng nói chẳng rằng gì với bất cứ ai, cũng chẳng thích cười. Đêm thường không ngủ, lại ngồi lặng thinh ở một góc đến sáng. Cô có hỏi nó tại sao, nhưng nó không trả lời mà chỉ nhìn cô rồi mĩm cười. Cô thật không biết nó làm gì nữa.
Akira gật đầu:
_Con hiểu rồi! Cám ơn cô!
Mẹ Thanh gật đầu:
_Ừ! Vậy không làm phiền cậu nữa. Cậu nghỉ ngơi đi!
_Dạ!
Rồi mẹ thanh ra ngoài. Akira ngẫm nghĩ những lời mẹ Thanh nói:"_Thanh là vậy sao? Bây giờ và ngày đó khác xa nhau vậy? Mình nên làm gì? Hay là…?"
Chợt Akira nhớ đến Thanh. Thanh mà Akira biết thật là đáng yêu và dễ mến tuy là tính tình hơi cọc cằn và thô lỗ, thật khác xa với những gì trước đó mà Akira biết.
Rồi mấy ngày sau đó, ngày nào Thanh cũng mang cơm vào viện cho Akira, nhưng là do mẹ thanh nấu hoặc cơm tiệm. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi gần gũi mà Thanh lại cảm thấy mến anh chàng dễ thương này. Mặc dù Thanh luôn không muốn công nhận điều đó, nhưng lúc nào Thanh cũng cảm thấy nhớ đến hắn. Không biết hắn có cảm thấy như vậy không? Có thấy buồn khi thiếu vắng Thanh không?