HỒI 4
--------------------------------------------------------------------------------
Chiều chiều đi shop về. Thanh vui vẻ bước ra lan can hóng gió. Đứng một hồi chợt Thanh phát hiện ra hắn… tên thuê nhà đang ngồi chông chênh trên lan can. Tay cầm cái laptop bấm liên tục trông mắc ghét. Rồi Thanh nhìn kỹ hắn, thấy… cũng đẹp trai… nhìn kỹ hơn nữa… thấy quen quen… nhìn kỹ kỹ hơn nữa, chợt Thanh nhận ra hắn và thốt lên:
_Hắn ! Tên người Nhật khốn nạn đụng bà gãy chân rồi bỏ chạy đây mà! Bà tìm được mày rồi , lần này hết chạy nha con!
Thanh bước tới sát lan can nhà hắn, mắt toàn ám khí, tưởng chừng như chỉ cần nhìn vô thôi là trúng phi tiêu chết liền tại chỗ. Thanh lạnh lùng gọi hắn:
_Ê! Tên khùng kia! Lại đây bà biểu!
Hắn nghe gọi nhưng không biết nói mình, lay quay tìm, Thanh nói:
_Tìm gì cu? Kêu cu đó!
Lúc này hắn cũng chưa hiểu nữa, xác định lại hắn chỉ tay vào mình hỏi:
_Tôi… hả?
Thanh cau mày gật đầu:
_Ông đó chứ ai, lại biểu!
Hắn bỏ cái laptop xuống, bước lại chỗ Thanh, hỏi:
_Gì vậy má?
Thanh sững sốt:
_Cái gì? Ông dám kêu bà bằng má! Sao ông dám!
Hắn lạnh lùng nhìn Thanh:
_Sao không dám? Mà cũng phải , cô ném về bà ngoại tui lun chứ đâu còn là má nữa! Má tui còn chưa kêu tui như vậy nữa!
_Á! Lại còn bà ngoại nữa! Tức quá! mày có tin bà bước qua đập mày liền giờ không?
Thanh nói chuyện sốc quá. Làm hắn cũng tức bảo:
_Ngon qua đây! Qua rồi đừng có nói sao ông ăn hiếp con gái nha!
Nghe vậy Thanh càng tức thêm, lửa hận vút lên ngất trời. Thanh trừng mắt nhìn hắn như muốn nuốt chững hắn. Hắn cũng không hiền lành gì, kênh lại Thanh. Cả hai liếc nhau mà muốn rớt tròng mắt. Thanh nghĩ:
_Trời! Tức quá! Tức muốn tẩu hỏa luôn! Phải bước qua đập hắn một trận cho đã tức, rồi sau đó bẻ gãy chân hắn cho què luôn!
Chợt ở dưới đường có con chó mực, đang ngậm cục xương đi long bong. Thanh nuốt cục tức, chỉ tay xuống:
_Ông có thấy con chó mực kia ko?
Hắn nhìn theo tay Thanh gật đầu:
_Thấy ! Rồi sao?
Thanh vỗ tay một cái"bốp" như vừa nhận ra cái gì, mừng rỡ nói:
_Phải rồi! Nãy giờ nhìn ông mà không biết giống ai. Giờ mới nhớ ra , ông giống con chó đó quá trời! Nhìn vô chắc ai cũng tưởng anh em sinh đôi!
Hắn sững sốt:
_Cái gì?
Thanh thản nhiên nói tiếp:
_Mấy tháng trước con chó đó cắn tui. Tui ghét nó. Đúng là người nào chó đó mà, y chang nhau!
_Cái gì? Con nhỏ này! Đừng tưởng cô là con gái mà ông không dám đánh cô nha! Ông làm gì cô mà cô sỉ nhục ông hả?
Thanh trừng mắt nhìn hắn mắng:
_Tên người Nhật chết bầm! Nhìn kỹ bà coi biết ai không?
Hắn cau mày nhìn Thanh, nhìn tới nhìn lui một hồi rồi suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui rồi bảo:
_Không quen!
_Trời! Tức quá! Chó cắn mày đi! Ba tháng trước mày đụng bà gãy chân rồi bỏ chạy mà giờ mày nói không quen hả?
Hắn ngạc nhiên sững sốt hỏi:
_Cái gì?
Rồi hắn nhìn thật kỹ Thanh. Vắt hết cả óc mà nghĩ, chợt hắn nhớ ra đúng là ba tháng trước lúc mới về Việt Nam có đụng phải một cô gái, mà cô ta nói cái gì mà mình không có hiểu, tưởng cô ta nói không sao nên bỏ đi do có công việc rất quan trọng..có ai ngờ....Biết là quen hắn mừng rỡ reo lên:
_A… thì ra là cô gái kì cục đó hả? Không ngờ gặp lại ta!
_Đồ chết bầm! Ông khùng dám nói bà kì cục hả? Đi chết đi! Sống không để đức cho con cháu!
Hắn tức giận nhìn Thanh:
_Được rồi nha! Muốn gì nói thẳng ra đi, đừng có ở đó mà nói xấu ông!
_Muốn cái gì hả? Muốn qua bẻ chân ông đó! Bẻ cho què luôn!
Hắn tức lắm, nhìn Thanh cười khinh, nói:
_Được đó! Ngon qua đây bẽ thử ông coi chơi!
_Cái gì! Được được… ngon ngon… đố bà hả? Bà qua nè!
Nói xong Thanh bước chân lên lan can , chuẩn bị leo qua thì lúc này mẹ Thanh lên tới, thấy Thanh la:
_Trời! Con kia làm gì đó!
Thanh quay lại nhìn mẹ nói:
_Leo qua bẻ chân thằng kia!
Mẹ Thanh sững sốt:
_Trời mày khùng hả! thân mày như con mắm mà đòi bẻ chân người ta! Mà làm gì dữ vậy?
Thanh tức tưởi la:
_Hồi trước chính thằng cha đó đụng con gãy chân đó. Con phải trả thù!
_Trời! Con gái gì kì cục vậy? Xuống đây có gì từ từ nói!
Rồi Thanh bước chân xuống, xỉ thẳng vào mặt hắn:
_Hên cho cu đó! May được mẹ bà lên cứu! Không là chết cu rồi!
Xong Thanh bỏ chạy vô nhà, chay xuống tủ lục lọi gì không biết nữa. Còn mẹ Thanh ở lại hỏi:
_Cậu đụng con tôi gãy chân rồi bỏ chạy hả?
Hắn ta cuối đầu xuống nhận lỗi với bà rồi nói:
_Con xin lỗi! Lúc đó con có chuyện rất quan trọng ! Lúc đó con có đỡ cổ dậy xin lỗi và hỏi cổ có sao không, mà cổ nói cái gì con không có hiểu, mà trông có vẻ dữ lắm nên con tưởng cổ không sao nên mới vội vàng bỏ đi. Con đâu có ngờ… cô thông cảm con chỉ mới nói rành tiếng việt hơn một tháng nay!
Thấy hắn nói có tình có lý quá. Với lại chuyện đã qua lâu nên mẹ Thanh cũng không chấp, bà hỏi:
_Thôi chuyện đó cũng ngoài ý muốn! Với lại con cô tính tình kì lắm, nói chuyện có khi cọc cằn nhưng lại không có ý gì. Mà cậu làm gì nó nữa mà nó tức vậy?
Hắn lắc đầu:
_Dạ không có gì! Tự cổ thấy con rồi nói như mưa , con nói lại mấy câu ...cái cổ tức lên đòi trèo lan can qua đập con. Con nói cổ qua đây. Đang qua thì cô lên tới!
Mẹ thanh gật đầu mĩm cười:
_Vậy à! Mà thôi cậu cứ kệ nó, đừng nói gì tới nó hết, mắc công phiền lắm!
Hắn gật đầu :
_Dạ vâng! Con hiểu!
mỏi tay quá!