HỒI 5
--------------------------------------------------------------------------------
Thanh xuống nhà lục gần tung cái tủ ra, kiếm được hợp đồng cho thuê nhà của mẹ và hắn. Sau đó gọi điện thoại bảo cả nhóm tập hợp tại nhà Tú.
Nhóm bạn Thanh bao gồm năm thành viên. Thanh là chủ nhóm, các thành viên còn lại là Thanh Tú, Tâm Đoan, Bạch Quỳnh, Thanh Mai.
Tâm Đoan và Bạch Quỳnh mồ côi từ nhỏ. Trước đây, từng là sát thủ của một tập đoàn bí ẩn. Thanh Tú hầu như không có lai lịch gì rõ ràng. Hầu hết các thành viên trong nhóm Thanh trước kia đều là sát thủ rất giỏi, nhưng bây giờ họ đã chán và phản nghề sát thủ. Đặc biệt họ là những cô gái đẹp và rất là bệnh hoạn.
Riêng Thanh Mai không phải là sát thủ, chỉ là một kẻ lang thang đầu đường xó chợ được Thanh tìm thấy và kêu gia nhập nhóm. Tuy vậy Mai là con gái của trùm xã hội đen. Có nhà cao cửa rộng, có cha cũng rất thương, nhưng không biết vì lý do gì lại không về nhà.
Sau một cuộc gọi, nửa tiếng sau tất cả tập hợp đầy đủ tại ghế sopha nhà Tú. Thanh đưa cái lai lịch có hình tên đó ra và nói:
_Đây! Tên khốn này đã đụng Thanh gãy chân rồi bỏ chạy, bà con tính sao?
Nhìn cái lai lịch của hắn:"Hắn tên Akira Kaminari, cũng đẹp trai.". Xem xong hình cả nhóm cười ầm lên. Mai nói:
_Đây… đây là tên có cái mặt quả dưa hấu, mắt mũi lé xẹ chân thấp chân cao mà ba tháng trước thanh vẽ phác họa hình hắn đưa cho chúng ta tìm đây sao? Lạ quá ha! Hèn gì, ba tháng nay tìm hoài không thấy!
Rồi cả nhóm cười ồ lên làm Thanh quê, tức lên đập bàn cái rầm nói:
_Cấm cười! Nói chuyện nghiêm túc coi!
Cả nhóm im lặng. Đoan cầm hình lên xem kỹ rồi nói:
_Nhìn… cũng đẹp trai nhỉ?… Ơ!…sao… sao vậy?
Nghe Đoan khen hắn đẹp ai cũng nhìn Đoan chầm chầm. Vì xưa nay Đoan chưa từng khen ai đẹp bao giờ. Quỳnh cau mày nói:
_Quỳnh đẹp hơn hắn nè sao Đoan không khen mà khen hắn? Không thích à nha!
Đoan gật đầu:
_Dạ! Chị hai!
Mai mĩm cười châm choc:
_Chà! Tiểu thư hay ghen dở chứng rồi! Uống thuốc gì chưa? Hay là sáng giờ đã uống sữa milu gì không?
Quỳnh đứng bật dậy, nắm cổ áo Mai lôi lên, cau mày hỏi:
_Muốn cái gì? Có tin chết liền bây giờ không?
Mai quay mặt chỗ khác nói:
_Chết mẹ! Tới cơn gì của nó rồi! Chắc ăn đập thiệt quá!
Tình thế gay cấn, Quỳnh nắm cổ áo Mai lôi lên định thục gối, đột nhiên Đoan đứng dậy la:
_Ây da! Đói bụng quá! Quỳnh ơi, đi ăn thôi!
Quỳnh nghe kêu đi ăn, buông áo Mai ra cười tươi nói:
_Hay quá! Đi ăn thôi!
Mai thở phào:
_May quá! Thoát nạn!
Đoan, Quỳnh bước ra cửa. Đoan nói:
_Thôi bye! Tụi mình đi ăn. Gặp lại sau ha!
Thanh gật đầu:
_Ừ! Đi đi!
Rồi họ rời khỏi. Mai cười nói:
_Con nhỏ hay lên cơn quá! Chọc nó nguy hiểm thật!
Thanh cười:
_Ai biểu ghẹo nó làm gì? Ghẹo Thanh thử nè!
Mai bật cười:
_Thôi, ghẹo Thanh mắc công có đứa ấm ức. Nó điên lên nó đánh chắc Mai lếch về nhà!
Thanh bật cười:
_Hihihi… Ai vậy? Ai lại ấm ức giùm Thanh vậy? Nhưng mà chắc chưa đến lượt người đó đâu. Ghẹo thanh chắc Mai cũng sống không nổi đâu!
Mai cười nhẹ:
_Ghê vậy sao? Nghe mà muốn rụng răng quá!
_Muốn không? Một đấm thôi là rụng hết liền!
Mai khoác tay:
_Thôi! Cho em xin!
Thanh cười rồi nói với Tú:
_Tú điều tra kỹ lai lịch tên này cho Thanh!
Tú gật đầu:
_Ừ! Vậy rồi sau đó có định giết hắn không?
_Phải biết hắn là ai mà dám láo cá vậy. Biết rồi xử gọn hắn luôn!
Tú cười nhẹ:
_Ừ! Cũng được !Tú cũng không ưa hắn lắm!
Mai cười:
_Tú mà! Có ưa ai bao giờ!
Tú lặng thinh không nói, bỏ đi về máy tính riêng của mình, lên mạng truy cập thông tin về Akira. Mai nhìn theo cười nói:
_Thanh hay thiệt! Chẳng phải thanh nói là không giết ai nữa hay sao? Nay tính đại khai sát giới à?
_Cái gì mà đại khai sát giới? Thanh chỉ ghét hắn thôi. Định bẽ lọi chân hắn chứ không giết đâu.
Mai cười nhẹ:
_Vậy à!
Chợt có điện thoại của bạn Mai gọi đến, nghe xong Mai đứng dậy đi và nói:
_Thôi! Mai có hẹn đi chơi rồi! Bye hai đứa nha! Mai đi chơi đây!
Thanh xua tay:
_Đi đi !Nói nhiều mà toàn nói tào lao!
Mai mĩm cười quay đi. Sau khi Mai đi khỏi Thanh bước lại chổ Tú bắt cái ghế ngồi kế bên nhìn tú chầm chầm không nói. Biết Thanh đang nhìn làm cho Tú cảm thấy bối rối, thanh càng nhìn càng làm tú luốn cuốn, bấm chữ loạn xạ, Tú lúng túng hỏi:
_Sao… sao… nhìn Tú dữ vậy? Mặt Tú có dính gì hả?
Thanh lắc đầu:
_Không có! Chỉ là dạo này thấy Tú sao sao á!
_Sao sao la sao?
Thanh ngẫm nghĩ:
_Hình như là ít cười hơn trước thì phải? Có chuyện gì hả? Mà Tú biết không, lúc nào Tú cười cũng đều rất là đẹp , nụ cười đó hồn nhiên và trông giống như một thiên thần. chỉ tiếc là Tú lại ít cười quá!
Tú cười nhẹ nhìn Thanh:
_Thật là Thanh nghĩ như vậy hả? Nhưng mà chẳng phải Thanh đã là một thiên thần rồi hay sao? Cho nên đối với việc Tú có cười hay không cũng có gì là quan trọng.
Thanh bật cười:
_Hihihi… phải không dạ? Thanh mà cũng được cho là một thiên thần hay sao? Nhưng mà, nếu phải là một thiên thần thì Thanh lại không thích. Thanh chỉ thích là một cô gái bình thường và yêu đời thôi! Mà Tú nè, trước đây thật là Tú không có bạn thật hả?
Tú lắc đầu:
_Ừ! Thanh là người đầu tiên! Cho nên Thanh đừng bao giờ bỏ rơi Tú nha!
Thanh gật đầu cười tươi:
_Ừ! Dĩ nhiên rồi!
Rồi Tú nhìn đồng hồ thấy đã 9h rồi nên hỏi:
_Khuya rồi! Thanh về chưa? Tú đưa về?
Thanh lắc đầu:
_Hôm nay không về nhà đâu. Lỡ chân bước ra lan can gặp tên mắc dịch kia tức chết. Ở đây ngủ trên giường Tú nè, ấm!
Nghe vậy Tú cũng thấy vui vui nên gật đầu:
_Vậy cũng được! Có gì sáng Tú đưa Thanh về nhà sớm!
Thanh mĩm cười:
_Ừ! Vậy đi nha!
Rồi Thanh ngáp dài một tiếng, nói:
_Buốn ngủ rồi nà! Thanh ngủ nha!
Tú gật đầu:
_Ừ! Ngủ sớm cũng tốt!
_Tú ngủ luôn nha?
_Không! Tú làm xong việc sẽ ngủ sau!
_Vậy không làm phiền Tú nữa Thanh ngủ trước đây!
_Ừ!
Thanh bước lên giường đắp chăn lại ngủ. Tú tiếp tục ngồi ở máy tính. Một lúc sau, Tú đi lấy nước uống, thấy Thanh đang ngủ rất say. Tú bước lại vuốt nhẹ tóc Thanh, thấy Thanh vẫn ngủ rất say, lại còn mĩm cười. Chắc có lẽ Thanh đang mơ thấy gì vui lắm, Tú tự hỏi mình: "Không biết, trong giấc mơ kia có mình hay là không?". Gương mặt Thanh lúc ngủ thật là ngây thơ trong sáng, đẹp biết nhường nào? Thật là đáng yêu. Cứ như một thiên thần nhỏ. Nhìn Thanh bây giờ chắc chẳng ai nghỉ tuồi thơ của Thanh đã gắn liền với nghề sát thủ. Bây giờ Thanh lai hay cười, nhìn Thanh cười mà Tú thấy yêu mến làm sao. Lòng Tú rộn rã ngàn mơ ước, mơ ngày nào đó có thể sống bên Thanh mãi, được nhìn thấy Thanh cười mãi, thật là hạnh phúc biết bao. Rồi Tú thì thầm bên tai Thanh:
_Thanh sẽ ở mãi bên ta phải không? Ta không dám mong đợi điều gì từ thanh nhưng ta lại luôn hy vọng Thanh ở mãi bên cạnh ta, đến phút cuối cùng đó… ta sẽ rất mãng nguyện. Có Thanh bên cạnh lòng ta thấy thanh thản, cũng không thấy lo lắng gì. Ta cũng không thấy cô đơn nên… làm ơn sống vì ta một lần đến phút cuối, đừng bỏ rơi ta được không? Ta yêu Thanh lắm, biết không? Nếu như có ai đó cố ý cướp Thanh đi. Ta thề sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn!
Nhìn Thanh một hồi rồi Tú trở lại máy tính. Tú vốn là một cao thủ hacker trên mạng thông tin. Nên đối với việc tìm lai lịch một người quả thật không khó chút nào.
Tú ngồi đến 2h sáng thì phát hiện ra lai lịch thật của Akira… hắn… quả không phải là con người đơn giản… Hắn…